Chủ Nhật, 13 tháng 1, 2013

Trách!





      Trách ai khuấy ánh trăng tàn
      Thả tim tôi xuống muôn ngàn vòng quay
      Nên giờ suốt kiếp loay hoay
      Trong vùng ký ức đầy mây nguyệt vàng


     Trách tôi xưa trót lỡ làng
     Vụng tay đánh rớt đôi hàng châu rơi
     Hai đầu sợi nhớ trói đời
     Hồn tôi muôn thưở chẳng rơi ra ngoài


     Tình si cứ lẳng lơ mời
     Bờ môi ngày ấy vẫn rơi tim gầy
     Một hôm nhìn xuống bàn tay
     Bông hồng đã để vết gai in hằn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét