Một
hôm...ngộ được lời người
Khép vùng mộng tưởng, buông rơi tiếng cười
Khép vùng mộng tưởng, buông rơi tiếng cười
Nhọc nhằn quên nhớ theo đời
Nghe như người đã vừa mời chén cay
Lời người thoảng nhẹ mây bay
Trách ta đã vội mượn vay câu chào
Nụ cười thoáng vướng lao đao
Xót xa tình để cân đo tranh phần
Thật thà thôi cũng dần tàn
Lẫn trong lời nói đôi phần dối gian
Một hôm
mây xám giăng ngang
Lưng trời đôi cánh chim tan rã bầy
Lưng trời đôi cánh chim tan rã bầy
Nghe như mi nặng giọt cay
Tình thân vừa đó đã bay đâu rồi!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét