Thứ Sáu, 11 tháng 1, 2013

Dư âm





Ta vẫn đứng bên này nỗi nhớ
Mặc con đò rời bến thời gian
Bóng mây phảng phất hình tim vỡ
Hạt nắng yên bình cũng dần tan


Ngăn cách vô hình chiếm hồn thơ
Bỗng dưng con nước nhẹ trở mình
Gió chướng xoay vần bờ nhung nhớ
Tự dỗ tim mình hãy ngủ yên


Chiều trong im vắng lặng lờ trôi
Mênh mang sương khói phủ đôi bờ
Dư âm ngày cũ vừa chợt tới
Dường như cây cỏ cũng lao xao


Sông vẫn xuôi nguồn bến sông xưa
Cây thay lá úa đã bao lần
Rong rêu lấp lối, tình đôi ngã
Để lại câu chờ trên bến sông.




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét