Gió chở thu về, thu vắng anh
Hoa vàng năm ấy đã xa cành
Lá vàng rơi nhẹ trên vùng nhớ
Môi cười xưa biết chết
lòng anh
Mưa bụi bây giờ vẫn long lanh
Thay bao lần lá vẫn trên cành
Dễ thương đã cuộn theo ngàn sóng
Mắt nhìn đo hết cuối đường xuân
Lần nữa thu về gió miên man
Hoa xuân rớt lại dưới thu vàng
Từ ai xây lỡ vùng thu mộng
Để góc vườn xưa mãi dở dang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét