Chủ Nhật, 20 tháng 1, 2013

Mộng xưa mất dấu




Anh vẫn biết, không bao giờ, mãi mãi
Của riêng anh, dù chỉ một búp phai
Những tầng mây vẫn muôn đời lơ lửng
Cuốn vô tình vạt quá khứ tình cay

Chim đã bay, quên vườn xưa ngày ấy
Gọi thêm thừa, khơi chuyện cũ mà chi
Đôi tay trơ lần đếm chuỗi hạt buồn
Lòng trống trải trong ngày chiều nắng quái

Dòng lệ rớt đã thành sông ngăn cách
Tia nắng nào hong khô đủ tình đau
Con tim anh đã xô bờ, vỡ vách
Biết đường nào đưa ta đến cùng nhau

Thôi em ơi! chẳng còn  gì yêu dấu
Gởi cho em chỉ còn mỗi niềm đau!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét