Thứ Hai, 29 tháng 4, 2013

Dốc hoàng hôn

Trên lối dốc hoàng hôn phong kín
Gió vô tình rớt sợi tóc xưa
Nghe nhịp đập tràn hương lưu luyến
Ru lại từng mùa cũ đã qua

Ta nhắm mắt mơ về một thuở
Đã trượt dài theo dấu thời gian
Vẽ lên từng vết hằn thương nhớ
Những mảng màu nhân thế hợp tan

Đời đã dẫn vùng mơ xa lắm
Dâu biển trần gói trọn phù du
Theo dòng chảy nợ – vay chìm đắm
Hoang mang lòng chất nặng hao hư

Đã đủ chưa con thuyền vận mệnh
Biết có còn tiếp nối vòng xoay
Tình trần đã rã rời từng phiến
Rơi âm thầm đâu đó nào hay

Thứ Bảy, 13 tháng 4, 2013

ghen...



Có một đêm ta nhớ mình đã khóc
Giọt lệ tan vỡ nhiều mảnh hờn ghen
Trái tim đau trăm vết cứa muộn phiền
Hồn tê tái run rẩy từng nhịp thở


Có một đêm vết thương lòng hé mở
Đường ngờ nghi đang chắn lối tình nhau
Chạm vào đêm những ngón tìm vết dấu
Rót cạn lòng để soi mắt hồ thu


Và từng đêm ta âm thầm phủ dụ
Có gì đâu, chỉ là gió vờn quanh
Có gì đâu, vài mưa bụi long lanh
Hờ hững đọng ngực xuân thì lơi lả


Dòng ảo tưởng trôi dài trăm điều lạ
Mối nghi ngờ ẩn hiện loạn nhịp tim
Tưởng tượng thôi mà nghe hồn chết lịm
Có lẽ nào…ta  ghen quá…trời ơi….!

...những vần thơ cho ngày quá khứ (3)



Đời như đã tơ lòng bao nỗi

Bước chân mòn lối cũ vàng phai

Đâu đây rớt nụ tình si

Tìm trong cõi nhớ một thời có nhau



Hồn thơ vọng  xuyên qua dĩ vãng

Ghé bên thềm gõ cửa mùa sang

Lục tung mấy mảnh tình tàn

Ôm khan một bóng ăn năn cuối mùa



Đem ngày tháng trải bờ tịnh độ

Trách người từ kỷ niệm về qua

Hồn lăn xuống đỉnh tình xưa

Chìm  vào sông đắng còn chừa đời ta


...những vần thơ cho ngày quá khứ (2)



Khơi chi nữa đống tro tàn quá khứ

Lâu lắm rồi, sương đã phủ lạnh căm

Nhớ chi để vướng  chân người lữ thứ

Cho lệ buồn tôi lần nữa lại tuôn



Đã nhiều đêm tôi tự tình với sóng

Vắt cạn lòng theo sóng biển giá băng

Mơ mộng ảo gởi hồn theo ngàn sóng

Để có nhau dù chẳng biết nơi đâu…



Tình dĩ vãng bờ biển còn in dấu

Bóng cố nhân trải suốt nẻo đường dài

Nắng Phương Mai đợi chờ,  người có thấu

Người đâu rồi…đường lang bạt mòn chưa….



Mùa trăng cũ sao giờ nghe xa quá

Biển bờ khuya buồn lẻ bóng nghiêng rơi

Giọt lệ châu lâu dần thành sỏi đá

Lăn vào tim đau buốt đến châu thân…

những vần thơ cho ngày quá khứ (1)



Âm thanh cũ bay lên từ quá khứ
Bóng thời gian ẩn hiên một bên đời
Giọt lệ cay rơi trên thềm rêu mới
Vết nứt đời kéo lòng rớt vưc sâu


 Thuyền năm cũ chở đầy lời yêu dấu
Trôi mỏi mòn tìm bến đậu ngày xưa
Sóng tình du giờ đây đâu còn nữa
Gió lạnh lùa những mảnh nhớ lao xao


Vẫn còn đó, mộng lòng buông sợi lỡ
Trói tim buồn qua những giấc mơ đêm
Ta chìm dần trên lối cỏ mơ êm
Còn xanh mướt  giữa đôi dòng kỷ niệm