Thứ Năm, 21 tháng 2, 2013

Men rượu đắng




Chung này nữa, mời ta cạn chén
Rượu phong trần giọt đắng đời nghiêng
Mềm môi trút cạn niềm riêng
Uống cho quên hết lụy phiền đầy vơi

Nghe trời đất cuồng quay réo gọi
Hơi men đầy sao vẫn chưa say
Dối lòng ghé bến bồng lai
Đâu ngờ thời thế đổi thay chữ tình

Hồn dìu bước chân về gối cỏ
Ngậm men sầu qua ngõ phù vân
Buồn ngâm lỡ rượu mùa xuân
Uống hoài men đắng mộng trần hắt hiu

Mây vờn gió len qua dĩ vãng
Nhặt ánh vàng đem trả về tim
Em đi vớt mộng dần chìm
Nhốt hồn tôi lại để tìm dấu đau

Ta cạn chén, mình ta cạn chén
Chung rượu này ta uống cho ta
Uống cho quên hết mộng tà
Mình ta uống cạn xót xa tình trần

Ôi trần thế phù du mộng ảo
Tô môi cười nhìn cõi nhân gian
Người từ ký ức ngày xanh
Đem  mầm nhung nhớ gieo quanh chỗ ngồi!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét